DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 464

Chương 464

Hạ Nguyên Phi còn chưa trả lời thì Hạ Huyên Huyên đã xen vào: “Đúng rồi ạ, chính là anh ta, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì rồi. Viện trưởng Thạch, hôm nay là một ngày trọng đại, ông phải cẩn thận đừng để loại người này phá hoại”.

Hạ Huyên Huyên nói ra những lời cực kỳ bất mãn với Lục Hi.

Mà Thạch Kế Đông lại nói: “Người này có thân phận đặc biệt, cậu ta ở đây là có nguyên do cả, không sao đâu”.

Hạ Nguyên Phi nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, chẳng qua hơi tò mò một người trẻ tuổi như thế thì có thân phận đặc thù tới mức nào.

Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến 11 giờ, Vân Thắng Quốc nhìn đồng hồ rồi gật đầu với thư ký.

Thư ký lập tức nói: “Các vị, thời gian tham quan đã kết thúc, chính quyền đã mở tiệc ở khách sạn Tây Kinh chiêu đãi mọi người, mời các vị đi theo nhân viên công tác lần lượt rời khỏi đây”.

Mọi người nghe vậy thì ra khỏi phòng trưng bày số 1 theo sự chỉ dẫn của nhân viên, ra ngoài viện bảo tàng.

Thạch Kế Đông là người cuối cùng đi ra, chỉ thấy ông ta đóng cửa điện tử của phòng trưng bày lại, kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề gì thì mới rời đi.

Đồng thời, một đội lính đặc chủng vác súng trên vai, đạn đã lên sẵn nòng, đứng ở bên cửa.

Nhưng vào lúc Thạch Kế Đông đi chưa được bao lâu thì một cái bóng đen đã xuất hiện một cách quỷ mị.

Đội lính đặc chủng kinh hãi, còn chưa kịp giơ súng lên thì bóng đen đó đã lướt một vòng quanh bọn họ, khiến cả đám bọn họ bị đánh ngã nhào trên mặt đất.

Sau đó, bóng đen này lấy ra một cái trang bị, quét mã ở cửa điện tử rồi cửa điện tử cứ thế mở rộng ra.

Lúc này, Lục Hi đang chớp mắt ở hành lang thì lập tức mở mắt, đứng dậy.

Đúng lúc này, chỉ thấy Trương Thiệu Phong dẫn theo hai người xuất hiện trước mặt Lục Hi.

Trương Thiệu Phong lạnh lẽo nói: “Làm sao thế cậu Lục, tìm được cơ hội để động thủ lần nữa rồi à? Đáng tiếc là tôi lại đang nhìn chằm chằm cậu cơ”.

Lục Hi lắc đầu nói: “Đi cùng đi, có người vào phòng trưng bày số 1 rồi”.

“Hahaha, mắc cười, cậu nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à? Ở đó có cả một đội lính đặc chủng canh gác ở đó. Cậu Lục, cậu bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án ăn trộm văn vật cấp quốc gia, mau về sở cảnh sát tiếp nhận điều tra thôi”.

Trương Thiệu Phong nói, liếc mắt một cái, một viên cảnh sát đã lấy còng tay ra đi về phía Lục Hi, mà một người khác thì bắt lấy tay anh đỡ ở hông, cảnh giác nhìn anh.

Lục Hi thấy vậy thì sầm mặt lại, chậm rãi nói: “Ông chắc chắn muốn làm thế này đúng không?”

“Bớt nói nhảm, đi về sở cảnh sát với tôi”, Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Lục Hi nghe vậy thì chậm rãi chìa tay ra.

Viên cảnh sát kia “keng” một tiếng, còng tay Lục Hi lại.

Lục Hi cũng chẳng phản kháng, vô cùng “nghe lời”.

Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, cười khẩy: “Đi thôi”.

Nói xong, Trương Thiệu Phong xoay người rời đi, hai thủ hạ một trái một phải bí mật đưa Lục Hi đi.

Đi ra từ cửa ngách của viện bảo tàng đã thấy có một chiếc xe cảnh sát đang chờ ở đó. Lục Hi bị đẩy lên xe, xe cảnh sát lặng lẽ rời đi.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full