DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 72

Chương 72

Tiếu Văn Nguyệt quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, giọng nói tuy có nén xuống, nhưng vẫn rất vang, nghe rõ từng chữ một.

“Tôi biết anh giỏi võ, tính cách lại vô cùng kiêu ngạo, nhưng có những lúc tôi hi vọng anh có thể bớt tính kiêu ngạo đi, nên suy nghĩ làm sao để hài hòa với những người xung quanh, làm sao để tạo các mối quan hệ, nắm bắt cơ hội”.

“Khi gặp chuyện gì, tôi cũng hi vọng anh có thể suy nghĩ làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào!”.

“Hôm nay ăn cơm ở nhà tôi, anh Thần Quang chủ động bắt tay với anh mà anh cứ ngồi tim như tượng, không coi người ta ra gì!”.

“Anh có biết anh Thần Quang có thân phận như thế nào không? Anh ấy là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong, bố anh ấy là Sở Hùng, chủ tịch Tập đoàn Hùng Phong đó!”.

“Anh ấy chủ động bắt tay với anh, có nghĩa là anh ấy muốn làm quen vơi anh, điều này đối với anh mà nói là một cơ hội để nắm bắt thời cơ. Quen được với anh ấy, chưa cần nói sau này anh có thể phất lên, nhưng ít nhất có anh ấy thì anh cũng có thêm một con đường, thêm một lựa chọn, biết đâu sau này anh sẽ có nhiều việc cần đến sự giúp đỡ của anh ấy!”.

“Nhưng anh lại phớt lờ cái bắt tay của anh ấy, gạt luôn cơ hội này sang một bên, đây chính là biểu hiện của việc anh không hiểu thế nào là tạo mối quan hệ!”.

Tiếu Văn Nguyệt nói tiếp: “Còn nữa, tối nay tôi đưa Tinh Tinh và Giai Lệ đến Dạ Yến, uống vài ly là có thể giải quyết xong chuyện đó, sẽ không gây ra bất kỳ xung đột nào!”.

“Nhưng anh lại cảm thấy Giai Lệ phải chịu ấm ức, vừa đến đã ra tay đánh cho Viên Phong bị thương, anh cảm thấy hành vi như vậy có thích hợp không?”.

“Tôi biết anh quan tâm Giai Lệ, sợ cô ấy bị tổn thương, nhưng cũng phải tùy nơi và tùy chuyện, Viên Phong là người như thế nào chứ, là người anh nói đánh là đánh được sao?”.

“Tối nay sau khi chúng tôi đi khỏi đã xảy ra chuyện gì tôi không muốn hỏi, nhưng anh có thể bình an vô sự, bản thân anh phải trả cái giá đắt như thế nào, chắc tự anh rõ nhất, đây chính là hậu quả của việc hành động thiếu suy nghĩ đấy!”.

Cô ta nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, như thể phụ huynh đang dạy bảo con cái vậy, cô ta lại trầm giọng nói tiếp: “Diệp Thiên, đàn ông có khí phách, đó là chuyện tốt, nhưng khí phách không có nghĩa là thích làm gì thì làm, đối mặt với thế lực bản thân không chống lại được còn cố miễn cưỡng xông lên, đó không gọi là khí phách, đó là ngu dốt, là không biết tự lượng sức mình!”.

“Trong xã hội này, tiền tài, mối quan hệ mới là thứ có thể cho chúng ta đứng vững được, chỉ có những thứ này mới khiến anh có thể bảo vệ được Giai Lệ, chứ không phải chỉ biết sống trong thế giới của chính mình rồi tự đắc”.

Tối nay cô ta nói với Diệp Thiên những điều này là vì muốn để Diệp Thiên hiểu được, trong xã hội bây giờ tiền tài và quyền thế mới là thứ quan trọng hơn cả, hi vọng Diệp Thiên sau này làm việc gì hay nhớ đến bài học tối hôm nay, biết thay đổi bản thân, gặp chuyện gì sẽ biết cương nhu đúng lúc.

Cô ta vốn tưởng những lời nói này của cô ta sẽ khiến Diệp Thiên phần nào được tỉnh ngộ, nhưng cô ta nhìn chăm chú thì phát hiện ánh mắt của Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm, thậm chí khóe miệng còn nhếch một nụ cười mỉa.

“Nói xong chưa?”.

Diệp Thiên dửng dưng lắc đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”.

Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng.

“Những gì cô vừa nói, đối với người khác có lẽ có chút tác dụng, nhưng đối với tôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!”.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full