DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 75

Chương 75

Dung mạo của cô ấy như mặt hồ mùa thu, gương mặt thanh tú, làn da không chút tì vết, như thể được ông trời điêu khắc tỉ mỉ, là sản phẩm nghệ thuật hoàn hảo của tạo hóa.

Nhất là khí chất tiên khí bẩm sinh toát lên từ cơ thể cô ấy, công chúa hoàng thất, con gái hoàng tộc cũng chưa chắc đã sánh được, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa tôn kính.

Hai người cùng đi trên đường, khiến bao nhiêu người đi đường đều nhìn đến, không ít đàn ông con trai bị thu hút bởi cô ấy, cứ nhìn không chớp mắt, nhiều người còn thầm ngưỡng mộ diễm phúc của người thanh niên khôi ngô đi bên cạnh kia.

Cậu thanh niên không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, mà cậu nhìn sang phía cô gái, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu, không chút giấu giếm.

“Lộng Ảnh, hôm qua ông nội anh và bố em tuyên bố trước mặt mọi người rằng sẽ quyết định chuyện cưới xin của hai chúng ta, nhưng hình như em không vui lắm thì phải?”.

Cô gái tên Lộng Ảnh hơi gật đầu, khuôn mặt yêu kiều trở lên lạnh lùng.

“Đúng, tôi không thấy vui!”.

Cô trả lời vô cùng dứt khoát, khiến cậu thanh niên hơi sững sờ.

“Diệp Tinh, chắc anh cũng biết rất rõ từ nhỏ đến giờ, trong lòng tôi chỉ có anh trai của anh thôi!”.

Cậu thanh niên kia là Diệp Tinh, nghe thấy vậy trong lòng khựng lại, tay cậu ta bất giác nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên u ám hơn.

“Anh trai anh?”.

Diệp Tinh biết cô gái vô cùng xinh đẹp được vinh danh là ‘người đẹp thủ đô’ đang đứng trước mặt cậu ta đây, trong lòng luôn chỉ có mỗi bóng dáng của người đó.

Người đó chính là anh trai của cậu ta, mười năm trước bị ông nội coi là tai họa của nhà họ Diệp, bị bố đẻ tự tay phế võ công, rồi đuổi khỏi gia tộc.

Cho dù anh trai cậu ta đã mất tích 10 năm, nhưng cô gái trước mặt cậu ta đây lại chưa từng quên, thậm chí cậu ta ở bên cạnh cô ấy 10 năm, nhưng vẫn không thể bước chân được vào trong tim cô ấy.

“Diệp Tinh, chắc anh biết rất rõ, hôm nay anh ngồi vào vị trí vốn thuộc về Diệp Thiên, được tất cả mọi người cùng thế hệ ở thủ đô ngưỡng mộ, là vì điều gì!”.

Đôi mắt cô gái trở nên xa xăm, giọng nói trong veo lạnh lùng: “Nếu anh trai anh không bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, với tài năng thiên bẩm của anh ấy, anh nghĩ tất cả những gì anh đang có ngày hôm nay sẽ là của ai?”.

Diệp Thiên chìm trong im lặng, lại không thể phản bác, lúc nhỏ anh trai cậu ta đã bộc lộ năng khiếu bẩm sinh hơn hẳn người cùng trang lứa, đến mức hơn hẳn cậu ta, nếu anh trai không bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, không bị phế võ công, vậy thì tất cả những gì mà cậu ta đang có bây giờ, tất cả sự ngưỡng mộ, tán tụng, thậm chí địa vị gia chủ nhà họ Diệp trong tương lai cũng đều thuộc về anh trai, chứ không đến lượt cậu ta.

Cô gái bước đi nhanh hơn, giọng nói càng thêm lạnh lùng.

“Diệp Tinh, tôi là con gái duy nhất của nhà họ Hoa, nhà họ Hoa và nhà họ Diệp có mối quan hệ rất tốt từ trước đến nay, ông nội sắp xếp tôi sau này gả cho anh, tôi sẽ không phản đối, điều này là vì nghĩ cho mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta!”.

“Nhưng tôi phải nói rõ cho anh biết, cho dù tôi gả cho anh, trở thành vợ của anh, nhưng tôi sẽ không yêu anh, bây giờ không yêu và sau này cũng vẫn vậy!”.

“Trong lòng tôi, chỉ có một mình anh ấy!”.

Diệp Tinh đi phía sau cô gái, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.

“Nhưng anh trai đã chết rồi, anh ta đã chết được 10 năm rồi!”.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full