DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 80

Chương 80

Từ lần trước gặp Diệp Thiên, ông ấy liền cho rằng Diệp Thiên là thời cơ để đưa nhà họ Hàn lên một tầng cao mới, luôn muốn kết giao với cậu, và hôm nay cuối cùng đã có cơ hội.

“Bố, con đã cho người chuẩn bị yến tiệc Mãn Hán rồi!”.

Hàn Uyển nói nhỏ.

“Ừ, tốt lắm, cậu Diệp là chí tôn võ thuật, tổ chức yến tiệc tầm thường làm sao được, cũng chỉ có yến tiệc Mãn Hán mới xứng với thân phận của cậu Diệp!”.

Hàn Phong gật đầu hài lòng, khi ông ấy nói, thì có một giọng nói hơi mang vẻ giễu cợt phía bên cạnh vang lên.

“Anh cả, cái gì mà chí tôn võ thuật, em thấy do buổi tối nên anh hoa mắt thôi!”.

“Cho dù là chí tôn võ thuật thật, vậy cũng ít nhất phải ngoài 40, 50 tuổi, một thằng ranh chưa đến 20 tuổi làm sao có chuyện là chí tôn võ thuật được?”.

Ngồi ở đầu ghế sofa là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, bộ dạng khá giống với Hàn Phong, ông ta là em trai thứ hai của Hàn Phong, tên là Hàn Vân.

Hàn Vân là một người vô cùng say mê võ thuật, từ nhỏ đã thích võ cổ truyền, được một vị cao nhân dạy cho cùng với Hàn Phong, kiên trì tập luyện võ cổ truyền cũng đã hơn 20 năm.

Từ khi Hàn Phong kể cho tất cả mọi người nhà họ Hàn chuyện ông ấy gặp một thiếu niên là chí tôn võ thuật, Hàn Vân luôn cảm thấy nghi ngờ.

Chí tôn võ thuật là bậc cao nhất trong giới võ thuật, muốn đạt được thì vô cùng khó.

Cho dù là Diệp Vân Long của nhà họ Diệp là bậc thiên tài cũng phải 30 tuổi mới bước lên bậc chí tôn võ thuật, danh tiếng lẫy lừng, chứ chí tôn võ thuật chưa đến 20 tuổi thì ông ta chưa bao giờ nghe thấy, và cũng chưa từng xuất hiện trong giới võ thuật của lịch sử Hoa Hạ.

Hai nắm đấm của Hàn Vân hiện rõ tia máu, giữa hai lông mày lộ ra vẻ hưng phấn của một người đam mê võ thuật.

“Tuy cậu thiếu niên đó chưa chắc đã đạt được cấp chí tôn võ thuật, nhưng có thể cứu được Tiểu Uyển trong tình cảnh đó, chắc cũng phải là một cao thủ phi thường, chờ cậu ta đến nhà họ Hàn, em sẽ thử cậu ta xem sao!”.

Trong mắt Hàn Vân lóe lên vẻ hưng phấn, khuôn mặt đầy mong chờ.

Người đam mê võ thuật như ông ta thích nhất là được giao đấu đọ sức với người khác để chứng minh tu vi võ học của bản thân.

“Chú hai, đừng có làm bừa, cậu Diệp là khách quý của nhà họ Hàn chúng ta, và cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Uyển!”.

Hai mắt Hàn Phong trầm lại, ông ấy nhắc nhở, nhưng trong lòng cũng dấy lên một chút nghi ngờ.

Buổi tối hôm đó Diệp Thiên cứu được Hàn Uyển, tuy đã nâng được khối thép nặng hàng tấn một cách đơn giản và dễ dàng, nhưng cũng chưa chắc đã là một vị chí tôn võ thuật như ông ấy phán đoán về Diệp Thiên.

Hoa Hạ là nơi đất thiêng nhiều người giỏi, cũng có rất nhiều nhân tài kiệt suất, như một số cao thủ của Thái Cực Tông, cho dù tu vi chưa đạt đến cấp chí tôn võ thuật, nhưng cũng đủ để dễ dàng hóa giải lực mạnh của vật nặng từ trên cao rơi xuống, nhiều cao thủ ngoại đạo được tập luyện đặc biệt cũng có thể làm được điều này.

Người như vậy tuy nhìn thì giống như có thể dễ dàng nâng được vật nặng như ở bậc chí tôn võ thuật, nhưng thực ra thực lực của họ kém xa so với chí tôn võ thuật, sức chiến đấu căn bản không cùng đẳng cấp, cao thủ võ cổ truyền ở cấp tông tượng cũng đều có thể dễ dàng đánh gục họ.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full