DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 97

Chương 97

Những cái tên nổi tiếng của các tông phái lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ được Hàn Vân lần lượt kể ra, nhưng Diệp Thiên lại luôn giữ vẻ bình thản từ đầu đến cuối, chỉ khi nhắc đến Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, ánh mắt cậu mới có chút xáo động.

“Vậy thực lực của chín người này ở những cấp bậc nào vậy? Vẫn chưa đạt chí tôn võ thuật à?”.

Hàn Vân thấy vậy, nhìn sang Hàn Phong một cái rồi bất lực lắc đầu.

“Chín người bọn họ lúc này đều đang ở bậc đỉnh cao tông tượng của võ thuật, cách bậc chí tôn võ thuật cũng còn một đoạn khá xa, trong đó người có sức chiến đấu mạnh nhất thì đàn ông có Diệp Tinh, còn phụ nữ thì có Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, cho dù tư chất của họ phi phàm, nhưng bây giờ vẫn chưa trở thành chí tôn!”.

Hàn Vân nói đến đây, ánh mắt bùi ngùi nhìn sang Diệp Thiên, trong lòng thầm bái phục.

“Cậu Diệp, cậu và Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du có độ tuổi ngang nhau, nhưng thực lực lại cao hơn bọn họ một bậc, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ lập tức gây chấn động giới võ thuật Hoa Hạ cho mà xem!”.

Diệp Thiên lại không quan tâm nhiều, cậu đang nghĩ đến Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh.

Năm đó sau khi võ công của cậu bị Diệp Vân Long lấy đi rồi truyền vào người Diệp Tinh, tám năm qua, Diệp Tinh cuối cùng cũng vươn đến bậc thiên đài đỉnh cao của giớ võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh cũng không hề kém cạnh, có thể cùng sánh vai với Diệp Tinh và Lí Thanh Du, khiến cậu cảm thấy hơi bùi ngùi.

Nhưng cho dù những người này đã là nhân vật thiên tài đứng trên đỉnh cao của võ thuật Hoa Hạ, cậu vẫn không có chút coi trọng.

Từ sau khi cậu sáng lập ra , tầm mắt của cậu đã không còn ở mức của người bình thường nữa, mà nhìn về phía trước, nhìn bao quát cả thế giới, cho dù là những anh hùng thời nay như ‘Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ’, nhưng so với cậu thì vẫn kém xa.

Đối thủ của cậu ít nhất cũng phải là người như Diệp Vân Long hoặc Tiêu Ngọc Hoàng.

“Chú Hàn!”.

Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như vì sao, nhìn về phía Hàn Phong.

“Hôm nay tôi ra tay cứu ông cụ Hàn, nhà họ Hàn nợ tôi một ân tình!”.

Hàn Phong lập tức đứng lên, trịnh trọng chắp tay quyền nói: “Đó là điều hiển nhiên, cậu Diệp cần gì nhà họ Hàn tôi quyết không từ chối!”.

Diệp Thiên gật đầu: “Ngày mai tôi còn có việc, nên giờ tôi sẽ quay về Lư Thành, sau này tôi có chuyện cần nhà họ Hàn giúp sức, hi vọng đến lúc đó chú Hàn đừng quên những lời hôm nay đã nói!”.

Hàn Phong vội vàng lắc đầu, lạy Diệp Thiên một cách trịnh trọng.

“Tất cả mọi người trong nhà họ Hàn tuyệt đối không dám quên ơn của cậu Diệp, sau này cậu có bất kỳ chuyện gì, nhà họ Hàn nhất định sẽ dốc hết sức!”.

Chưa cần nói đến Diệp Thiên vốn là một vị chí tôn võ thuật, chỉ riêng một lần Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và một lần cứu ông cụ Hàn, thì nhà họ Hàn đều không bao giờ quên đại ân đại đức của Diệp Thiên.

Diệp Thiên mỉm cười bước ra khỏi cửa, bước đi phóng khoáng tự nhiên.

Chờ Diệp Thiên đi khuất sau cửa chính, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân mới hoàn hồn, Hàn Uyển cũng như sực tỉnh trong cơn mơ, nhìn chằm chằm về phía cửa chính.

Nhớ lại cảnh tượng Diệp Thiên dùng một chưởng trong không trung đánh cho Trần Sư Hành ộc máu và bị thương nặng, trong lòng Hàn Phong rung động, giọng nói trầm xuống.

“Nếu cậu ấy có thể sống được từ tay của Tiêu Ngọc Hoàng, cậu ấy ắt sẽ uy danh thiên hạ!”.

Trở về căn nhà thuê tại Lư Thành đã là một giờ sáng, Cố Giai Lệ đã tan làm ở quán bar và đi ngủ, Diệp Thiên nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lấy túi hạt giống sáng lấp lánh như pha lê từ trong người ra.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full