DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 1350

Chương 1350

Ông ta vừa dứt lời, cái ống nổ tung, dịch thể trong cái ông chảy ra, được ông ta uống.

Khoảnh khắc dung dịch chảy xuống học, ông ta cảm thấy có một luồng lực bạo phát trong lồng ngực, tỏa ra tứ chi và khắp nơi, luồn lách trong từng thớ thịt.

Toàn thân ông ta xuất hiện một rung động màu hồng, từ từ tỏa rộng rồi được thu vào trong cơ thể. Trong đôi mắt ông ta có một ngọn lửa màu hồng không ngừng chuyển động. Đó là một nguồn sức mạnh cực mạnh, mạnh tới mức cường bạo gấp nhiều lần hơn cả lúc trước.

“Diệp Lăng Thiên, lần này chỉ có thần linh giáng thế mới cứu được cậu thôi!”

Ẩn Giả ngồi khoanh chân tại chỗ, đang hút dịch ra tăng sức mạnh từ sinh mệnh. Lớp lớp khí tức từ sinh mệnh không ngừng được hấp thụ vào cơ thể ông ta. Tử khí từ cổ tay ông ta càng lúc càng nhạt cho tới khi biến mất.

Sáu nhân vật cực mạnh của viện trọng tài nhìn xuống và nheo mắt.

“Lần này có thể biết được là Diệp Lăng Thiên có vô địch như lời đồn không rồi. Nói thật, nếu kế hoạch này không phải do cấp trên điều xuống thì tôi thật sự muốn phân cao thấp với Diệp Lăng Thiên.

“Người đá” Muffit đầy tự tin, không cảm thấy coi trọng Diệp Thiên lắm. Tất cả đều vì mệnh lệnh nên ông ta phải làm như vậy.

“Chuyện này là một chuyện lớn trong viện trọng tài, không được tùy tiện hiện thân, làm hỏng mọi thứ!”

“Diệp Lăng Thiên phải chết ở Yellen.

Thùng rượu Gulagas nói giọng đầy sát ý sau đó lại nuốt thêm một ngụm rượu nho.

“Hừ, chúng ta không phải là phế vật như đám Gullit. Lần này được coi là lần đầu tiên chúng ta ra tay trong 50 năm qua chỉ là để đối phó với một người như Diệp Lăng Thiên, thế thì dù cậu ta có ba đầu sáu tay thì cũng chết chắc.

Người rắn Watts cười lạnh lùng. Trận chiến lần này, bọn họ nhất định phải thắng. Con rắn dưới chân cảm nhận được sự hào hứng của chủ nhân thì lập tức phát ra âm thanh ớn lạnh.

“Hừ, cái gì mà đế vương bất bại chứ, chỉ là một kẻ cũng tạm được, một tên nhóc lông chưa sạch mà thôi. Trên đời này, ngoài vương cấp thực sự ra thì chẳng có ai đủ khả năng khiến chúng ta phải để tâm cả.

Hồ Thiên Sinh bị tật một chân với vẻ mạnh hung hãn lên tiếng. Ông ta là người nước ngoài gốc Hoa, bị tật bẩm sinh, luôn cảm thấy tự ti, chính viện trọng tài đã cho ông ta sức mạnh. Còn đối với Hoa Hạ, ông ta luôn có cảm giác muốn bài trừ. Phàm là người luyện võ của Hoa Hạ thì ông ta luôn coi là kẻ địch.

Đám đông bừng bừng sát khí, chỉ có Neil Wodos là vẫn bình tĩnh, người này nghe đám đông nói xong mới gập sách kinh thánh lại, làm bộ hiền từ nói.

“Kế hoạch săn giết Diệp Lăng Thiên lần này đã chuẩn bị chu toàn, chỉ còn thiếu một chi tiết quan trọng đó chính là làm thế nào để dụ được Diệp Lăng Thiên tới đây!”

“Những kẻ mạnh trước đó, có ai mà không phải là người đa mưu túc trí đâu? Tôi rất muốn biết, Ẩn Giả sẽ làm cách nào đưa được cậu ta tới đây.

Trước tới giờ người săn ma luôn im lặng, nhưng lúc này là lúc quan trọng cần lên tiếng.

Đám đông nghe thấy vậy thì không khỏi quay qua nhìn Ẩn Giả đang luyện hóa. Mặc dù Ẩn giả đã hứa thế nhưng hứa và thực hiện là hai chuyện khác nhau. Bọn họ cũng cảm thấy nghi ngờ y như Neil Wodos, làm thế nào để dụ được Diệp Thiên tới đây chứ?

Màu hồng trên người Ẩn Giả dần biến mất. Ông ta mở mắt.

“Chuyện mà Ẩn Giả tôi hứa thì đương nhiên sẽ làm. Chuyện này, để tôi giải quyết!”

“Diệp Lăng Thiên dù tôi mới gặp có hai lần nhưng tôi hiểu rõ tính của cậu ta. Có thể nói là vô cùng cuồng ngạo, không coi ai ra gì. Dù cậu ta biết đối phương có mai phục khắp nơi thì cũng không bao giờ lùi bước. Đây là ưu điểm và cũng là điểm chí mạng của cậu ta”.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full