DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ẩn
Chương 136

Thiên Cung, trên không Thanh Long Đài đang giao chiến ác liệt.

Hỏa Phượng Hoàng cùng Thập Vĩ Thiên Hồ hỗ trợ lẫn nhau giao chiến. Thần lực của Tịch Diệt Luân cùng Thiên Trạch Kiếm làm cho ánh sáng trên ma trượng của Khổng Tước Vương trở nên ảm đạm.

Đúng lúc này Khổng Tước Vương mở ma lực hộ thân phía sau lưng để Hoa Thù cầm Cờ Tụ Yêu bay vào. Ma lực của Hoa Thù xuất ra, có nàng giúp đỡ Khổng Tước Vương lập tức chống đỡ được thần lực của Phượng Ẩn cùng Hồng Dịch.

Sau lưng Phượng Ẩn cùng Hồng Dịch, mấy vạn Ma quân nhìn thấy cơ hội này liền dùng máu hiến tế hóa thành huyết trận xuất hiện trên đỉnh đầu hai người, huyết trận như một tấm lưới lớn chậm rãi vây lấy hai người. Sắc mặt chúng tiên bị nhốt trên Thanh Long Đài lập tức thay đổi cùng nhau kinh ngạc. Hai người đang bị sức mạnh ma trượng của Hoa Mặc hút lấy, trong lúc nhất thời không thể phân tâm chống lại huyết trận trên đỉnh đầu.

Chúng tiên gấp đến mức trong lòng nóng như lửa đốt đáy mắt bốc khói, nhưng vẫn đang bị nhốt không thể động đậy. Thiên Đế, bốn tôn Thiên cung, chưởng môn Tam Sơn Lục phủ đều ở trên Thanh Long Đài, nếu như hôm nay Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng thất bại, toàn bộ cơ nghiệp hơn sáu vạn năm của Tiên tộc sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Cách đó không xa, Thanh Khung đang cầm chiếc ô xanh biếc nhìn thấy cảnh này sắc mặt thay đổi, miệng mấp máy, bị dọa sợ đến mức tay nâng Cửu Cung Tháp đều run lên.

"Không ổn không ổn, Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng không chống đỡ được nữa, Tiên tộc của chúng ta sắp xong rồi."

Tay hắn vừa run miệng vừa đọc khẩu quyết, trong nháy mắt sau Cửu Cung Tháp xuất hiện một vòng xoáy màu xanh. Sau vòng tròn là hư không mờ ảo, không biết thông đến nơi nào.

Nhìn thấy vòng xoáy màu xanh này, Ngự Phong Thượng Tôn cùng Côn Luân lão tổ nhíu mày nghi ngờ nhìn về phía Thanh Khung đáy lòng run lên.

Cái này, cái này... Bọn hắn không bị hoa mắt, Thanh Khung Thượng quân hóa ra vòng xoáy màu xanh giống như mang theo một ít yêu lực? Cửu Cung Tháp là bảo vật của Tiên tộc, Thanh Khung chính là Tháp Linh tại sao lại có được yêu lực?

Hai người liếc nhau rồi vội vàng nhìn về phía Phượng Nhiễm, lại thấy nàng sắc mặt như thường. Hai người đành phải đ è xuống đáy lòng nghi hoặc. Thời điểm quan trọng như vậy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Yêu tộc dù sao cũng thân thiết hơn Ma tộc.

Dù Ngự Phong cùng Côn Luân kịp thời che giấu vẻ mặt kinh ngạc nhưng cũng không tránh khỏi đôi mắt linh hoạt của Thanh Khung. Hắn hừ hừ, khí thế nói.

"Nhìn cái gì, nhìn cái gì vậy, lão tử dùng chính là yêu lực. Sáu vạn năm trước độ kiếp thất bại yêu lực tiêu tán được Mộ Quang nhặt trở về. Hắn đem lão tử đặt trong túi Càn Khôn, khi lão tử tỉnh lại sau giấc ngủ mỗi ngày đều nhìn thấy túi quần to lớn của hắn, xém chút nữa bị dọa bay hồn. Nếu không phải lão tử trộm tiên khí trên người hắn giấu ở trên thân thì lão tử là một Yêu tộc, nhưng trốn ở Thiên Cung sớm đã bị băm thành trăm mảnh!"

Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một bộ dáng kiêu ngạo khi dùng yêu lực lừa trên gạt dưới suốt sáu vạn năm sống trong bảo vật của Thiên Cung, làm cho hai vị Thượng Tôn Thiên Cung trừng mắt, một câu cũng nói không nên lời.

Thanh Khung nói xấu xong tiên Thiên Đế Mộ Quang, khi cúi đầu xuống lại tỏ vẻ cẩn thận lẫn lấy lòng Phượng Nhiễm: "Bệ hạ, ta chỉ ghi hận tiểu tử Mộ Quang kia. Ta rất yêu thích ngài, ngài yên tâm có ta ở đây con chim lông xanh không tổn thương được ngài."

Hắn cúi đầu xuống nửa quỳ bên cạnh Phượng Nhiễm, Phượng Nhiễm híp mắt nhìn hắn.

"Thanh Khung, ngươi muốn làm gì?"

"Bệ hạ, ta mở cánh cửa không gian đưa ngài đi, tiến vào không gian hỗn loạn trừ Chân Thần ai cũng không tìm được ngài." Hắn nói xong ánh mắt ghét bỏ nhìn Ngự Phong cùng Côn Luân một chút: "Dù sao cũng phải đưa ngài đi, lão nhân gia ta mở lòng từ bi tiện thể đưa hai tên tiểu tử này đi một đoạn đường."

Lời này lập tức làm lông mày Ngự Phong nhướng lên. Côn Luân lão tổ râu trắng tóc trắng kêu một tiếng lão nhân còn chưa được, hắn lại mang bộ dáng thanh niên tiên nhân dựa vào cái gì cũng muốn được kêu một tiếng lão nhân!

"Còn ngươi thế nào?" Phượng Nhiễm nhướng mày nhìn về phía Thanh Khung.

"Ngài đã biết ta từ trước đến nay sợ chết nhất." Thanh Khung cười cười, nhìn vào ánh mắt Phượng Nhiễm lại đột nhiên nghiêm vẻ mặt: "Nhưng lần này ta không thể đi cùng ngài." Không đợi Phượng Nhiễm mở miệng hắn phất tay mang Phượng Nhiễm trên vai ngai vàng đẩy vào vòng xoáy phía sau lưng nàng, chậm rãi đứng lên.

"Ngài đã sớm nhìn ra ta có yêu lực nhưng vẫn để ta ở trong thần tuyền của Phượng Đảo tĩnh dưỡng ba trăm năm. Đại ân giúp hóa hình tái tạo thân thể Thanh Khung sẽ báo đáp trong một lần."

Thanh Khung cúi người hành lễ, đưa tay đẩy ba người Phượng Nhiễm về hướng vòng xoáy, sau đó xoay người lại.

"Tiểu bệ hạ Phượng Ẩn là đồ đệ của ngài, Hồng Dịch là Hoàng giả của tộc ta, hai người bọn hắn ta không thể không cứu!"

Thanh Khung run rẩy nâng Cửu Cung Tháp về hướng Hoa Mặc, hắn nhìn thấy tham lam cùng d*c vọng lẫn khát khao nhất định phải thắng trong mắt Khổng Tước Vương cùng Khổng Tước tộc Ma quân. Nhưng hắn còn chưa kịp bước hai bước, một âm thanh Phượng Minh vang dội đột nhiên vang lên sau lưng, một tiếng lại một tiếng truyền đến phía chân trời.

Hắn cực nhanh nhíu mày, quay đầu lại ngơ ngẩn nhìn.

Bên trong vòng xoáy không thể nhìn thấy tới tận cùng được hắn hóa ra đột nhiên một bầy Phượng Hoàng từ trong đó bay ra. Đôi cánh rộng lớn năm màu của bọn chúng che kín chân trời, một đàn chim khổng lồ mang theo thần lực cực mạnh làm Ma quân có uy thế như chẻ tre bị ép sát vào nhau.

Phượng Tộc! Là Phượng Tộc đến!

Năm đó Phượng Nhiễm ban xuống mệnh lệnh Phượng Hoàng nhất tộc không được tham gia vào phân tranh của Tam giới, ẩn cư không hỏi thế sự nhưng không ngờ được hôm nay lại xuất hiện!

Dẫn đầu là ba con bạch phượng bên trên có ba lão tiên nhân đứng thẳng, tay bọn hắn cầm cung thần, thần tiễn từ trên cung bay đi, gió bão mưa tên bay về hướng Khổng Tước Vương!

Thần tiễn mang theo thần lực cực mạnh ép ma trượng lui mấy thước. Các trưởng lão trên lưng Phượng thét dài một tiếng, dẫn Phượng Hoàng xông vào đám Ma quân quỷ quyệt đang bày huyết trận. Phượng Tộc trời sinh là vua của trăm loài chim, cho dù Khổng Tước tộc hóa ma có được sức mạnh lớn nhưng Phượng Tộc cũng có thực lực đánh một trận. Chẳng qua Ma quân quá đông, cho dù mỗi người trong Phượng Tộc đều là chiến sĩ tinh nhuệ cũng chỉ có thể cùng nó kiên cường chiến đấu, cố gắng đứng vững càng lâu càng tốt.

Thanh Khung yên lặng nhìn qua các thần quân này từ trên trời giáng xuống, hắn xoa môi, tiếc nuối lại cẩn thận lui trở về. Nhưng vừa lui lại lặng lẽ đứng cách Phượng Nhiễm mấy bước.

Hắn nhìn về phía Phượng Tộc đang chém giết đại quân, híp híp mắt che giấu kinh ngạc cùng cảnh giác bên trong.

Phượng Nhiễm từ khi nào đặt ra cánh cửa không gian đến Ngô Đồng Phượng Đảo trong vòng xoáy của hắn? Nàng còn biết cái gì nữa?

Phía sau hắn, Phượng Nhiễm giống như không biết cảm giác được sự khác thường của hắn, chỉ bình tĩnh nhìn cuộc chiến cách đó không xa.

Tình hình chiến đấu giằng co, cho dù Phượng Tộc trời sinh tài giỏi nhưng cũng không thể bằng ma quân mấy ngàn năm do Khổng Tước Vương khổ tâm rèn luyện, vẫn như cũ dần dần lâm vào cảnh suy yếu.

Phượng Ẩn nhíu mày, nhìn thấy tộc nhân trẻ tuổi từng người mất mạng trong tay ma quân mắt cũng đỏ lên.

Không thể tiếp tục chiến đấu, cho dù có giết sạch ma quân cũng phải trả giá bằng toàn bộ Phượng Tộc!

Đôi mắt nàng ngưng tụ lại, bỗng nhiên đánh một kiếm đẩy Tịch Diệt Luân của Hồng Dịch ra: "Rút lui!"

Hồng Dịch không kịp phòng bị nên bị thần quang của Phượng Ẩn buộc phải lui mấy bước hóa thành hình người.

"A Ẩn! Ngươi định làm cái gì!"

Giữa khoảng thời gian tiến và lui, hai phe đang giao tranh xuất hiện một chỗ trống ngắn ngủi, Hồng Dịch còn chưa kịp hóa hình điều khiển Tịch Diệt Luân trở về thì một tiếng Phượng Minh vang dội hơn gấp mấy lần so với vừa rồi Phượng Tộc xuất hiện vang lên.

Âm thanh Phượng Minh này càng uy nghiêm hơn, càng bá đạo hơn, càng không thể địch nổi!

Hỏa Phượng Hoàng hóa ra chân thân bốc lên ngập trời lửa đỏ, mang ma trượng cùng cha con Hoa Mặc cuốn vào trong cánh chim cực nóng!

Hồng Dịch ngơ ngẩn nhìn Hỏa Phượng đã hóa ra chân thân trước ma trượng, tràn đầy kinh ngạc.

Rõ ràng chỉ là hóa hình nhưng thần lực của A Ẩn lại đột nhiên tăng mấy lần!

Đột nhiên giống như hắn hiểu rõ điều gì, sắc mặt thay đổi hóa thành một tia chớp đi về hướng Phượng Ẩn.

Binh giải! Nàng dùng binh giải!

Một khi dùng binh giải hồn phách sẽ tan biến, cho dù có phúc khí do trời...

Nhưng trong Tam giới hơn sáu vạn năm qua cũng chỉ có một mình Cảnh Giản!

Ngoài vạn dặm trước đỉnh Tử Nguyệt Sơn, Nguyên Khải trầm mặc im lặng khi đối mặt với cảnh tượng Thường Thấm cùng Sâm Vũ hóa thành tro bụi, đột nhiên trong tim thoáng qua một chút đau đớn. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thiên Cung, khuôn mặt luôn không dao động cuối cùng cũng gợn sóng.

A Ẩn đã xảy ra chuyện!

Trên không Thanh Long Đài, Hồng Dịch vươn tay ra muốn kéo Phượng Ẩn về lại bị ngọn lửa cực nóng trên cánh nàng đẩy ra.

"A Ẩn! Trở về! Mau trở về!"

Thần lực sinh ra từ binh giải quá bá đạo hắn không thể ngăn cản được Phượng Ẩn.

Chúng tiên cũng đã nhìn ra ý đồ của Phượng Ẩn. Mỗi người đều đỏ mắt nhưng không thể làm gì, đáy mắt trong lúc nhất thời chỉ còn lại bi thương, chẳng lẽ Phượng Hoàng trẻ tuổi như vậy đã phải chết sao?

"Bệ hạ!". Tam trưởng lão Phượng Tộc nhìn thấy cảnh này sắc mặt cũng biến đổi, thúc giục thải phượng dưới chân bay nhanh về hướng Phượng Ẩn.

Ở nơi xa Phượng Nhiễm ngồi trên ngai vàng nhìn thấy Phượng Ẩn dùng binh giải, cảnh tượng ngàn năm trước tại La Sát hiện lên trong mắt. Hai mắt nàng dần dần đỏ, tay đặt trên ngai vàng cũng chậm rãi nắm chặt.

Vào lúc Tam giới nguy nan, cùng dùng binh giải ngoài Cảnh Giản còn có Phượng Ẩn...

Lửa thiêu đốt của Phượng Ẩn không chút dao động khi Hồng Dịch cùng chúng tiên ngăn cản. Nàng chậm rãi khép lại hai cánh, muốn lấy lửa thiêu đốt cùng sức mạnh nguyên thần đốt cháy cha con Khổng Tước Vương cùng ma trượng.

Khổng Tước Vương trong cánh Phượng Hoàng bị lửa thiêu đốt tức giận không thôi. Hắn nhìn thấy ma trượng trong tay tan biến một chút do bị Phượng Hoàng thiêu đốt, ma hồn đã luyện hóa ngàn năm bên trong phát ra tiếng kêu đau khổ, đáy mắt cuối cùng cũng có sợ hãi cùng phẫn nộ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Phượng to lớn trước mặt, hét lên: "Phượng Ẩn! Ngươi điên rồi phải không? Nếu như ngươi dùng binh giải ngươi sẽ không thể tồn tại trong Tam giới. Ngươi bảo vệ một giới tiên nhân thì như thế nào, ngàn vạn năm sau sẽ còn ai nhớ đến một Phượng Hoàng đã chết đi! Nếu như ngươi như dừng tay, bản vương nguyện ý trước Tam giới cho Ngô Đồng Phượng Đảo của ngươi an bình!"

Phượng Ẩn cúi đầu xuống nhìn về phía cha con Hoa Thù. Sự kiên định, lạnh lùng lẫn uy nghiêm trong mắt phượng vẫn như cũ.

"Nực cười. Hoa Mặc, ta đường đường là Thượng Cổ Phượng tộc, cho dù trận chiến ngày hôm nay cả tộc đều bị hủy ở đây cũng nhất định không khuất phục trước Ma tộc các ngươi. Cho dù hôm nay bản hoàng ở Thiên Cung hồn phi phách tán, cũng sẽ không để cho một người nào của Ma tộc bước ra khỏi Thiên Môn dù chỉ một bước!"

"Ngươi!" Hoa Mặc tức giận không kìm chế được, nhìn thấy lửa thiêu đốt sắp đốt cháy cả ma trượng, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hoa Thù luôn im lặng bên cạnh, hai mắt đỏ ngầu: "Thù nhi, tế ra Cờ Tụ Yêu!"

"Phụ vương." Hoa Thù lắc đầu, đáy mắt cũng có chút tuyệt vọng: "Phượng Ẩn dùng binh giải thần lực quá mạnh, Cờ Tụ Yêu chỉ là Bán Thần khí căn bản không phá được lửa thiêu đốt."

Hoa Mặc nắm lấy vai Hoa Thù, đáy mắt hiện ra điên cuồng: "Lấy nguyên thần tế cờ thu tất cả mọi người ở Thiên Cung vào trong Cờ Tụ Yêu. Luyện hóa bọn chúng thành yêu xương cho chúng ta sử dụng!"

Hoa Thù bỗng nhiên lui lại một bước, không thể tin nhìn về phía Khổng Tước Vương: "Phụ vương, ở nơi đó có chiến sĩ của tộc ta..."

"Để Bách Điểu Đảo của chúng ta có thể thống nhất Tam giới thì một chút hi sinh có đáng là gì!" Hắn nôn nóng nhìn về phía Hoa Thù, nắm chặt bờ vai của nàng: "Thù nhi, phụ vương giúp con tu luyện mấy ngàn năm, vì phụ vương vì Bách Điểu Đảo con hãy dâng ra nguyên thần của mình để phụ vương xông phá lửa thiêu đốt đáng chết này. Chờ phụ vương trở thành chủ nhân của Tam giới, nhất định sẽ tụ lại hồn phách cho con, để con cùng ta chấp quản Tam giới!"

Hoa Thù nhìn vào mắt Khổng Tước Vương, ở trong đó trừ điên cuồng cùng hắc ám thì đã không còn lại gì. Nàng nhìn thoáng qua bên ngoài lửa thiêu đốt cùng cảnh Phượng Tộc đại chiến với tướng sĩ Khổng Tước tộc, những tộc nhân kia đáy mắt trừ d*c vọng cùng ma khí cũng đã không còn lại gì.

Từ khi nào thì phụ vương nàng, thân nhân của nàng, tộc nhân của nàng đã không còn dù chỉ một người.

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Khổng Tước Vương.

"Phụ vương, người nói đúng, tương lai cùng vinh quang của Khổng Tước tộc quan trọng hơn bất kì điều gì. Vì tộc của chúng ta nên tất cả hi sinh đều đáng giá."

Đáy mắt Hoa Thù trong khoảnh khắc hiện lên dũng khí bất khuất làm Khổng Tước Vương khẽ giật mình, hắn còn chưa kịp nói gì Hoa Thù bỗng nhiên nhảy lên, giẫm lên ma trượng sắp hóa thành tro tàn bay đến giữa không trung ngang bằng cùng Phượng Ẩn.

Cờ Tụ Yêu xuất hiện trong bàn tay nàng, hóa cao hơn nửa trượng so với đỉnh đầu nàng. Nàng hóa ra kiếm ngắn đâm vào đầu ngón tay, máu tươi không ngừng đi vào trong Cờ Tụ Yêu. Máu tươi cùng nguyên thần tế vào bên trong cờ, Cờ Tụ Yêu bỗng nhiên xuất hiện màu đỏ quỷ dị, miệng cờ bị mở ra, tiếng yêu thú gầm gừ bên trong chấn thiên động địa.

Đôi mắt của Phượng Ẩn chăm chú nhìn. Hoa Thù đã là Bán Thần, nếu nàng lấy nguyên thần tế cờ, không chỉ toàn bộ Yêu thú bị giam giữ vài vạn năm trong cờ được thả ra, mà ngay cả chúng tiên Thiên Cung cùng Phượng Tộc cũng sẽ bị hút vào bên trong cờ để luyện hóa!

Không thể đợi thêm, nhất định phải ngăn cản nàng! Phượng Ẩn nghĩ xong cũng không chút chần chờ, màu trắng của lửa thiêu đốt hóa thành một đạo hỏa tiễn sắc bén nhanh chóng đi về hướng giữa trán Hoa Thù.

Vào thời khắc quan trọng này, một giọng nói lo lắng từ dưới Thanh Long Đài truyền đến.

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full