DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con
Chương 9: 9: Chết Cũng Sẽ Không Ly Hôn 1


"Không cần.

" Lý Thâm từ chối, "Tôi về nhà tùy tiện nấu một chút, rất nhanh.

"Lý Thâm đương nhiên cũng biết, nếu như đến nhà Trần Cường ăn thì anh sẽ đỡ việc hơn rất nhiều.

Dù sao cho dù ah không ăn thì ba bảo cũng muốn ăn cơm.

Nhưng, Trần Cường cũng đã lập gia đình, trên có già dưới có trẻ, cho dù Trần Cường sẽ không so đo nhiều như vậy, nhưng vợ anh ấy thì chưa chắc, lần một lần hai còn được, nhiều lần khó tránh khỏi bị âm thầm càm càm.

Dù sao thời đại này ai cũng sống không dễ dàng.

Nói xong vừa vặn đến cửa chính, nói với Trần Cường một tiếng anh liền đẩy cửa tiến vào.

Trần Cường nhìn anh đi vào thì mới rời đi, trước khi đi, nhịn không được hít thật sâu một hơi mùi thơm thoang thoảng trong không khí.


Bụng kêu rột rột, càng đói hơn.

Nhà anh ấy cũng đã lâu không ăn thịt, ngày nào rảnh rỗi phải đi vào trong thành một chuyến cắt mấy lạng thịt trở về nếm thử mới được.

Thẩm Y Y mặc dù chỉ làm ba món ăn, nhưng mà thịt khô cô làm hai cân, cộng thêm khoai tây, khoảng chừng hai đĩa lớn, cộng thêm cá kho cùng canh rong biển trứng gà, tổng cộng có bốn món ăn, đủ ăn.

Lúc bưng lên bàn, Nhị Bảo và Tiểu Bảo thèm thuồng nuốt nước bọt, Đại Bảo tương đối nội liễm hơn một chút, nhưng con mắt cũng không cầm được mà nghiêng mắt nhìn trên bàn.

Tiểu Bảo thấp người, quả thực là nhón chân bám vào trên mép bàn nhìn bằng ánh mắt đầy trông chờ, còn chọc chọc tay anh hai nó, nhỏ giọng nói, "Anh hai, là thịt, là thịt.

""Ừm ừm.

" Nhị Bảo mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm.

Thẩm Y Y buồn cười, ôm Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế dài, bảo Đại Bảo và Nhị Bảo tự ngồi lên, cầm bát xới cơm cho bọn họ, Đại Bảo sợ cô cầm không xuể, kêu Nhị Bảo cùng đi phụ một tay.

Sau đó bọn họ liền thấy nguyên một nồi cơm gạo trắng lớn thơm lừng, mẹ bọn họ xới cơm cho bọn họ lại là tràn đầy một chén lớn.

Thẩm Y Y nhìn bọn họ, bảo bọn họ đi qua, chia cho mỗi đứa một chén cơm, "Cẩn thận nóng, ăn trước đã, không đủ lại bới thêm.

"Đại Bảo Nhị Bảo ngây ngốc nhận lấy, bưng chén cơm màu sắc sáng long lanh, thơm ngào ngạt trở lại nhà chính.

Tiểu Bảo không có chú ý tới biểu cảm ngây ngốc của hai anh trai, nó còn nhỏ, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy hai người anh trai đều bưng cơm trở về, mùi thơm kia cực kỳ mê người, nó cũng không nhịn được giãy dụa đi xuống, muốn đi phòng bếp bưng cơm của mình.

Một giây sau, chỉ thấy mẹ bưng một chén cơm trở về.

"Làm sao lại đi xuống rồi?" Thẩm Y Y đặt bát cơm ở trước mặt nó, lại ôm Tiểu Bảo ngồi dậy, "Đây là của Tiểu Bảo, mẹ bưng tới cho con.


""Mẹ, đây quả thật là cho chúng con ăn sao?" Nhị Bảo thực sự nhịn không được, hỏi.

Cậu bé nghe nói, loại gạo trắng này là lương thực tinh, cực quý cực đắt, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Cha đương nhiên cũng đã từng mua rồi, nhưng đều là trộn với thô lương ăn cùng, cũng không có thơm như vậy.

"Đương nhiên rồi.

" Thẩm Y Y dịu dàng nói, "Chỉ cần các con thích, mỗi ngày mẹ đều sẽ nấu cho các con an.

""Mẹ.

" Nhị Bảo oa một tiếng khóc, nhào về phía ngực của cô, "Mẹ thật sự đối xử với tụi con tốt quá.

"Tiểu Bảo nhìn thấy anh hai khóc, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng nó cũng khóc theo, đưa tay về phía cô đòi ôm, "Hu hu ~ "Thẩm Y Y vội vàng ôm lấy bọn họ trấn an, nhìn thấy trong mắt Đại Bảo cũng mang theo nước mắt, cô vội vàng bảo bọn chúng lại gần.

Đại Bảo đi lên trước, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt mang theo nước mắt, "Mẹ, mẹ mãi mãi như thế này có được không? Đừng biến trở lại dáng vẻ trước kia nữa.

"Thẩm Y Y đau lòng muốn chết, ôm ba bảo vào trong ngực của mình, "Được, mẹ sẽ mãi mãi như thế này, sẽ không biến trở lại trước kia nữa.


"Cô vừa nói xong, mấy đứa nhỏ liền khóc bù lu bù loa.

Thẩm Y Y dỗ rất lâu chúng mới nín, bảo bọn chúng ngồi xuống ăn cơm.

Ba bảo thút tha thút thít nói, "Mẹ, sao mẹ không ăn?"Thẩm Y Y gắp thức ăn cho Tiểu Bảo, thuận miệng nói, "Mẹ đang chờ cha các con.

"Đại Bảo nghe xong, lập tức để đũa xuống, "Con cũng muốn chờ cha trở về rồi ăn.

"Nhị Bảo có chút lưu luyến không rời mắt nhìn thức ăn trên bàn, buông đũa ra, "Con cũng chờ cha.

"Tiểu Bảo đã ăn đến miệng phình lên giống một con Hamster nhỏ, nghe hai anh trai nói, ngửa đầu ủy khuất nhìn về phía Thẩm Y Y, nó cũng muốn chờ cha trở về rồi ăn.

.


Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full