DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 148: C148: Chương 148

Bản thân A Cẩn không có mẹ chồng, nhưng lại lên lớp dạy cho hai người có mẹ chồng, đừng nói là A Bích, đến cả Lục Vương phi vừa vào cửa cũng đều cảm thấy buồn cười không thôi.

Nhưng lúc này mọi người đều không nghĩ đến, những gì A Cẩn phân tích về Cảnh phu nhân đều không sai biệt mấy, sau khi Oánh Nguyệt gả qua quả nhiên chung sống vui vẻ với Cảnh phu nhân. Tính ra, A Cẩn nói mấy cái này cũng không phải vô ích, từ nhỏ nàng đã quen biết Phó Thời Hàn, Cảnh Diễn, cũng từ trong lời của hai người họ biết được Cảnh phu nhân là người như thế nào, nếu như đã biết Cảnh phu nhân là người như nào, thế thì phân tích tất nhiên là cũng đúng được tám… chín phần.

Chỉ là, cái này đúng hay không, vẫn để sau này nói.

Tuy rằng chưa hết tháng một, nhưng A Cẩn vẫn mở một buổi tụ họp nhỏ, nói là tụ họp, thật ra người được mời cũng có giới hạn, chỉ có Thẩm Thi Lam của Nhị Vương phủ và Thôi Mẫn. A Cẩn bẻ ngón tay, cô nương mà nàng chơi thật sự không có nhiều!

Thực ra ngoại trừ Tứ Vương phủ, Tam Vương phủ cũng có mấy Quận chúa, nhưng có thể là bởi vì Lục Vương phủ… Ừm, không được bình thường cho lắm, mà Quận chúa của Tam Vương phủ lại là đại gia khuê tú điển hình, bởi vì nguyên nhân này mà A Cẩn không thể nào chơi được với những người đó.

A Cẩn cảm thán một chút về mối quan hệ của bản thân, ngẫm nghĩ: “Mọi người nói, có phải muội quá sắc bén không?”

Hửm? Mọi người nhìn nàng.

A Cẩn tiếp tục nói: “Nếu không phải như vậy, vì sao bạn bè của muội lại ít như thế này?” Cái này không hợp lí, trước khi xuyên qua, rõ ràng nàng đầy bạn bè, nhưng bây giờ lại không giống như vậy, thật là kỳ lạ!

“Từ nhỏ con đã là một cô bé kỳ lạ, căn bản không thích chơi cùng với nữ hài tử. Cả ngày đều bí bô đằng sau lưng ca ca con và Phó Thời Hàn! Đừng nghĩ người ta đều là kẻ ngốc, con không thích chơi với người ta, làm gì có chuyện người ta thích chơi với con chứ!” Lục Vương phi nói như vậy, nhưng bà vẫn bổ sung thêm: “Thực ra từ nhỏ A Cẩn đã rất giảo hoạt, nếu không phải như vậy, tại sao nhỏ như thế đã biết bí quyết ôm đùi rồi?”

A Cẩn a a kêu: “Mẹ bắt nạt người ta!”

Mẹ nàng thật là người xấu xa, cứ vạch trần nàng như thế, phải biết là, nàng rất tủi thân đó! Ôm đùi lớn cũng bởi vì muốn tốt cho cả nhà. Tóm lại có đùi lớn, tội gì không ôm.

A Cẩn dáng vẻ tủi thân, thực ra cả nhà cũng chỉ đang trêu đùa mà thôi.

Thật sự bọn họ cũng biết A Cẩn đang đùa vui, chỉ thấy A Cẩn mời hai người này, đều là có ý của mình, nàng mời Thẩm Thi Lam là bởi vì để Thẩm Thi Lam và Lý Tố Vấn chia sẻ “kinh nghiệm” một chút về một trăm điều chú ý khi mang thai. Mà mời Thôi Mẫn là bởi vì Phó Thời Hàn. Không thể để Thôi Mẫn phát hiện ra điều không hợp lý, lại muốn thể hiện ý tốt của bản thân, thực sự mà nói cũng rất khó.

Thực ra bản thân Thôi Mẫn cũng hơi khẩn trương trong lòng, lúc nàng ta biết A Cẩn hẹn mình đến Lục Vương phủ thì rất kinh ngạc, sao có thể không kinh ngạc chứ, A Cẩn vẫn luôn căng thẳng đối với việc nàng ta tiếp xúc với Triệu Cẩn Ngôn, càng không muốn để Lý Tố Vấn tiếp xúc với nàng ta, chuyện như thế này thực sự là hiếm có.

Tiểu Thuý thấy tiểu thư nhà mình ngẩn ra, hỏi: “Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái à?”

Thôi Mẫn lắc đầu, khoác áo tơi cẩn thận, khoé miệng mỉm cười nói: “Lễ vật được chuẩn bị ổn thoả chưa?”

Tiểu Thuý vội vàng gật đầu: “Đều đã chuẩn bị xong, ngài yên tâm, lần đầu tiên chúng ta chính thức đến Lục Vương phủ làm khách, dù sao cũng không thể mất mặt được.”

Tất nhiên là Thôi Mẫn hiểu rõ đạo lý này. Nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói: “Lúc trước ta từng nói với ngươi, tất cả những đồ cần chuẩn bị có mấy cái cấm kỵ, ngươi có chú ý không?”

Tiểu Thuý không hiểu vì sao tiểu thư lại cẩn thận như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thật sự cũng có lý. Không lâu nữa Thế tử phi sẽ sinh, nếu như bọn họ mang cái gì đó xúi quẩy đến, thế thì không tốt. Làm như vậy cũng là bởi vì tránh để cho bọn họ dính phải phiền phức không cần thiết.


“Nô tỳ đều chú ý hết rồi, cẩn thận kiểm tra một lượt không chuẩn bị đồ ăn, không chuẩn bị mấy đồ hương vị, không mang theo đồ góc cạnh, đồ tương sinh tương khắc.”

Nghe mấy cái này, Thôi Mẫn gật đầu, nàng nghiêm túc nói: “Sau này không chỉ có Lục Vương phủ, chuẩn bị lễ vật cho phủ khác cũng như vậy, không thể để người khác bắt được thóp của chúng ta, nếu như cái gì cũng không làm mà bị ụp nồi phân lên đầu, thế thì chúng ta mới thực sự là bị oan.”

Tiểu Thuý gật đầu cười: “Nô tỳ biết, tiểu thư thật không văn nhã, còn nói nồi phân.”

Thôi Mẫn bật cười, nàng nói: “Cũng chỉ là phép ẩn dụ mà thôi, nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có ai muốn mời ta đâu, nói ra ngược lại là ta tự nghĩ nhiều rồi.”

Hai chủ tớ Thôi Mẫn cùng ra khỏi phủ, không bao lâu đã đến Lục Vương phủ, nghe thấy Thế Tử phi của nhị Vương phủ vẫn chưa đến, Thôi Mẫn mỉm cười nói: “Chúng ta đến sớm là hợp lý.”

Tiểu Thuý không hiểu hỏi: “Vì sao vậy?”

Thôi Mẫn liếc nàng ta: “Chẳng lẽ để người ta đợi chúng ta sao? Thân phận của chúng ta không như người ta, tất nhiên nên đến sớm một chút.”

Lần mời này, thực sự tương đương với chuyện A Cẩn bày tỏ thêm một chút thiện ý với Thôi Mẫn, thiện ý thế này khiến cho Thôi Mẫn cảm thấy ấm áp, nếu như đổi lại là bất kỳ người nào khác, có thể Thôi Mẫn sẽ hoài nghi, nhưng A Cẩn thì lại không.

Nàng đề phòng với tất cả mọi người của kiếp trước, nhưng đối với tiểu Quận chúa sinh ra ở kiếp này thì lại không có. Không phải lơi lỏng cảnh giác, mà là, nàng ấy là muội muội của Triệu Cẩn Ngôn, tất nhiên là được cưng chiều nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nữ hài tử như vậy, không cần thiết phải dùng mấy mưu kế đó với nàng.

Nha hoàn dẫn Thôi Mẫn vào trong phòng, lúc này A Cẩn đã sắp xếp ổn thoả, đang đợi bọn họ đến, nghe thấy Thôi Mẫn đến, nàng cũng vui vẻ nói: “Mau vào ngồi.”

Thôi Mẫn “ừm” một tiếng, cởi áo tơi ra, sau đó ngồi trên giường sưởi, mùa đông ở thượng kinh rất lạnh, cho dù có không sợ lạnh thì vẫn có thói quen sưởi ấm trên giường sưởi.

“Khí sắc Quận chúa thật tốt.” Thôi Mẫn cười nói.

A Cẩn dùng khăn lau tay, sau đó lấy ra miếng bánh ngọt ăn, ăn xong, cười híp mắt: “Khí sắc tốt đều do ăn, thực ra là ta béo phải không?”

A Cẩn véo khuôn mặt nhỏ hơi tròn của mình rồi nói như vậy. Nhưng nói rồi nàng lại bổ sung thêm: “Ừm, thực ra ta cũng không quá béo nhỉ? Ngươi xem có phải ta béo một chút thì càng dễ thương không?”

Thôi Mẫn cố gắng nhịn cười, gật đầu khen: “Quận chúa cho dù là dáng vẻ gì cũng đều thông minh lanh lợi. Tất nhiên nữ nhân lớn tuổi như ta không thể nào so sánh.”

A Cẩn: “...” Nữ nhân lớn tuổi! Nàng ấy còn dám nói!

“Tính ra, hình như ta không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu đâu nhỉ? Đột nhiên sinh ra cảm giác giống như ta cũng là nữ nhân lớn tuổi.”

Thôi Mẫn xấu hổ: “Tất nhiên ta không phải có ý này, Quận chúa…”

Còn chưa kịp nói xong đã bị A Cẩn ngắt lời, A Cẩn mỉm cười nói: “Ta biết người không có ý gì khác, đùa thôi. Thực ra nghĩ lại, bạn bè của ta thực sự không có nhiều, Thôi Mẫn ngươi tính là một người. Ừm, đương nhiên ta không biết ngươi có coi là ta bạn bè không…”


“Tất nhiên ta coi Quận chúa là bạn bè rồi.” Thôi Mẫn bày tỏ.

A Cẩn mỉm cười: “Nếu như đã là bạn bè, nghĩ đến quen biết đã lâu ngươi cũng biết tính tình của ta, con người của ta quen nói thẳng thắn, ừm, thực ra nhiều lúc cũng chỉ trêu đùa thôi. Ngươi không cần phải quá để ý. Nếu như thật sự quá nhạy cảm, sợ là không chung sống với ta được.”

Thôi Mẫn thấy Gia Hoà Quận chúa bày tỏ thiện ý, cũng cười gật đầu: “Tất nhiên ta biết, tính cách của Quận chúa cởi mở, thật sự chúng ta không thể nào bằng được.”

A Cẩn cười “ha ha” cười xong, hỏi: “Ngươi đang nịnh nọt ta sao?”

Thôi Mẫn chớp mắt: “Nếu Quận chúa nghĩ như vậy thì cũng có thể là như vậy, nhưng nếu đã là bạn bè, hai bên đều bày tỏ thiện ý với nhau như vậy, chẳng phải là con đường chân chính à?”

A Cẩn cảm thấy, Thôi Mẫn nói thẳng thắn như vậy, nghe thật thoải mái.

A Cẩn cười híp mắt, đột nhiên dựa lại gần Thôi Mẫn, nhỏ giọng nói: “Thời Hàn ca ca bảo ngươi làm cái gì vậy.”

Thôi Mẫn sững sờ, nàng ấy nhìn A Cẩn, lại không biết nên trả lời thế nào mới tốt, nhưng chỉ do dự một lát đó thôi, nàng ấy mỉm cười nói: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi. Phó công tử, Phó công tử không hề bảo ta làm cái gì. Trước đó mấy lần chẳng qua chỉ là tình cờ mà thôi.”

A Cẩn thần bí nói: “Ngươi rất không thành thật nha! Còn nói là bạn bè.”

Thôi Mẫn không đánh trống lảng, nàng ấy nghiêm túc nói: “Tất nhiên Gia Hoà Quận chúa là bạn của ta rồi, kết bạn đều phải có sự chân thành, ta với Quận chúa qua lại, tâm trạng cảm giác rất tốt, rất thoải mái. Thế nên ta đồng ý kết bạn với ngài. Nhưng đừng nói là bạn bè, cho dù là người thân, cũng có những chuyện không thể nói được, mỗi người đều có bí mật khó nói của bản thân, thế nên Quận chúa…Xin Quận chúa đừng hỏi nhiều.”

A Cẩn bật cười, cười xong, cũng nghiêm túc: “Ta biết ngươi có bí mật, cũng biết ngươi đang giúp Phó Thời Hàn, nhưng Thôi Mẫn, ngươi là một người bình thường, ngươi cũng nên sống vì bản thân mình, mà không phải sống vì mấy người tranh đấu trong triều đó. Nếu như đã thật lòng làm bạn với ngươi, tất nhiên ta sẽ không ngồi yên không quan tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu như cùng dạng có thể sống nhàn hạ, không cần quan tâm đến sự suy bại của Thôi gia, ngươi sẽ thế nào? Ngươi vẫn kiên trì muốn giúp đỡ Phó Thời Hàn à?”

Thôi Mẫn sững sờ, trước giờ nàng ấy chưa từng nghĩ đến khả năng này, tuy rằng bây giờ đã khác so với kiếp trước, nhưng nàng ấy vẫn lo lắng, cái kiểu tâm trạng lo lắng này vẫn còn, sao có thể không lo lắng đây, kiếp trước, bọn họ nhà tan cửa nát!

Thôi Mẫn sửng sốt, tất nhiên A Cẩn hiểu nàng ấy cần có thời gian để bình tĩnh lại, nàng lặng lẽ bưng chén trà lên uống một ngụm, không nói gì. Một lát sau, nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nữ tử, dường như là Oánh Nguyệt qua đây, cuối cùng Thôi Mẫn cũng mở miệng: “Nếu như có thể, ta không muốn dính vào.”

A Cẩn gật đầu, lại cười lần nữa.

A Cẩn cười kỳ lạ, Thôi Mẫn không rõ rốt cuộc A Cẩn muốn làm cái gì, nhưng nàng ấy cảm giác, dường như A Cẩn muốn giúp đỡ mình, nghĩ như vậy, nàng ấy khó có thể kiềm chế được nội tâm kích động của mình, nàng ấy không nhịn được nắm tay A Cẩn hỏi: “Quận chúa muốn giúp đỡ ta…”

A Cẩn nghiêng đầu: “Nếu không thì ta hỏi ngươi làm cái gì? Chuyện khác ngươi không cần quan tâm.”

Thôi Mẫn không hiểu cho lắm, nàng ấy do dự nhìn A Cẩn, vừa kinh ngạc không thể tin được, lại không kiềm chế được sự vui vẻ trong người, còn có, còn có rất nhiều điều không hiểu, nàng ấy không rõ vì sao A Cẩn đột nhiên hỏi vấn đề này, cũng không hiểu vì sao A Cẩn đột nhiên lại nói ra chuyện này, cái này căn bản không hợp lý.


Vào lúc Thôi Mẫn đang trầm tư suy nghĩ, Oánh Nguyệt bước vào, nàng ấy lẩm bẩm: “Bên ngoài lạnh quá, nhất định là muội rất keo kiệt, muội xem, muội mời tiệc người ta trong thời tiết lạnh như vậy. Người xưa chẳng phải có câu à, ngày mở tiệc, càng vào ngày lạnh thì càng chứng tỏ chủ nhà keo kiệt.”

A Cẩn đảo trắng mắt: “Người xưa còn có câu, người nói luyên thuyên sẽ bị đày xuống địa ngục!”

“Hừm hừm hừm, muội nói ai nói luyên thuyên, mỹ nữ như ta, làm gì có chuyện sẽ đi đến chỗ đó được, hơn nữa ta đã bói mệnh cho ta rồi, quả thực là đại phúc đại quý không thôi.” Oánh Nguyệt đi đến giường sưởi, lấy chiếc chăn nhỏ bên cạnh đắp lên chân.

“Thật thoải mái, trong phòng muội ấm ghê.”

A Cẩn nói: “Cứ làm như phòng tỷ là cái động băng vậy.” Phòng ai mà không ấm áp như vậy chứ.

Oánh Nguyệt cãi lại: “Ta nói bên ngoài rất lạnh, vừa nãy trên đường qua đây, ta cảm giác mình sắp bị đông cứng luôn rồi. Đúng rồi, đường tẩu đến đây chưa?”

A Cẩn âm thầm nhìn nàng ấy, vẻ mặt kiểu “Tỷ là kẻ ngốc à?” Chưa thấy người ở đây, hỏi lời này chẳng phải rất kỳ lạ sao? Tất nhiên là chưa đến rồi!

A Cẩn biểu hiện như vậy, Oánh Nguyệt với tư cách là tỷ tỷ rất nhanh đã hiểu được, nàng ấy véo mặt tròn của A Cẩn: “Ta là tỷ tỷ, muội khách sáo với ta một chút.”

A Cẩn: “Lúc này mới nhớ đến tỷ là tỷ tỷ, hơn nữa, muội cũng chẳng làm gì cả. Muội thật sự oan uổng!”

A Cẩn đập xuống giường, tự biên tự diễn.

Oánh Nguyệt tặc lưỡi nói: “Đừng diễn nữa. Người có khả năng bị muội lừa không ở đây. Ha ha.” Oánh Nguyệt cười.

Hai người cùng chọc phá nhau, chọc đủ rồi, Oánh Nguyệt và Thôi Mẫn cùng nhau gật đầu chào. Không tính là thân thiết, nghĩ đến tuy rằng A Cẩn và Thôi Mẫn tiếp xúc nhiều hơn, nhưng Oánh Nguyệt với Thôi Mẫn lại không có tiếp xúc gì.

“Bẩm báo Quận chúa, Thế tử phi của Nhị Vương phủ đến rồi.”

A Cẩn đang định đứng dậy đón Thi Lam thì Oánh Nguyệt đã đứng dậy rồi: “Để tỷ đi đón đường tẩu, muội ngồi chỗ này nói chuyện với Thôi tiểu thư đi.”

Nàng và Thôi Mẫn không thân, ở lại chỗ này cũng rất xấu hổ, không bằng để nàng đi, Oánh Nguyệt ra cửa, A Cẩn cười hì hì nhìn ra rèm cửa, chậm rãi nói: “Thôi tiểu thư là đại mỹ nữ đó. Tuy rằng biết trái tim của ngươi tâm lặng như nước, sẽ không thích tên xấu xa Phó Thời Hàn đó, nhưng ta vẫn sợ hãi có lỡ như, ngươi biết, nam nhân đều không đáng tin. Ta có thể tin ngươi nhưng còn Phó Thời Hàn. Thế nên cách tốt nhất đó chính là để Phó Thời Hàn không tiếp xúc với ngươi.”

Thôi Mẫn: “Hả?” Một tiếng, miệng mở to, vừa nãy nàng ấy suy nghĩ rất nhiều hướng nhưng lại không thể nào ngờ đến là kết quả này.

Phó Thời Hàn thích nàng ấy? Cái này làm sao có khả năng? Kết quả này quả thực kinh khủng không thể nào tin được đó! Thôi Mẫn cảm thấy, Gia Hoà Quận chúa thật sự không có tự tin đối với bản thân mình.

Nàng ấy bình tĩnh một lát, rồi nói: “Làm gì có chuyện Phó công tử thích người như ta được! Công tử thích người có hiểu biết như Quận chúa.”

A Cẩn bĩu môi: “Bây giờ thích, không có nghĩa là mãi mãi sẽ thích, hơn nữa, ai biết huynh ấy có suy nghĩ gì khác không. Nam nhân, nếu như có thể đáng tin thì heo mẹ đã biết leo cây rồi.”

“Phụt!” Thôi Mẫn không nhịn được, trực tiếp bật cười.

A Cẩn tiếp tục nói: “Hơn nữa Phó Thời Hàn căn bản không phải là người tốt, ta chính là tiểu tiên nữ tốt bụng như vậy, quyết định công chính liêm minh, vì dân trừ hại thu thập huynh ấy, nếu như huynh ấy còn có lòng dạ xấu xa, thì phải làm thế nào? Thế nên ta phải bóp hết tất cả từ trong trứng nước. Hơn nữa ngươi cũng không thích làm con tốt thí cho người khác đúng không? Một cô nương tốt, vì sao phải làm một công cụ?”

Thôi Mẫn nhìn A Cẩn tuy rằng trêu đùa, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc, nàng ấy do dự hỏi: “Phó công tử… Sẽ đồng ý sao?”


A Cẩn nhéo eo: “Ta bảo huynh ấy đi hướng đông, huynh ấy tuyệt đối không dám đi hướng tây, tất cả đều giao cho ta.”

Thôi Mẫn thấy A Cẩn kiêu ngạo chuyên quyền như vậy, đột nhiên sinh ra cảm giác hâm mộ, một nữ hài tử như vậy, có thể sống cuộc sống tự do như thế, phải lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào đây?

Nàng ấy nói lời thật lòng: “Ta rất hâm mộ Quận chúa. Nếu như nói ở trong Kinh thành này có người có thể khiến ta hâm mộ. Không phải là Quý phi, Vương phi ở trên cao, cũng không phải mỹ nhân được sủng ái, thậm chí không phải là Thế tử phi Lý Tố Vấn, mà là Quận chúa, ta quả thực rất hâm mộ Quận chúa, hâm mộ Quận chúa có thể sống tự do, có được tất cả những gì mà mình muốn, điều này thực sự quá khó. Hơn nữa, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để giữ được Thôi gia, như thế nào mới có thể ở trước mặt Phó Thời Hàn biểu hiện tốt một chút, nàng muốn, Nhị hoàng tử được Phó Thời Hàn và phụ thân hỗ trợ có thể thuận lợi lên ngôi hoàng vị, vì mấy cái này, chỉ vì những điều này mà ta gần như không thể nào ngủ yên được.”

“Ngươi là heo sao!” A Cẩn trừng mắt nhìn Thôi Mẫn, Thôi Mẫn không hiểu nhìn nàng.

“Nói ngươi ngốc, ngươi còn ngốc thật, vì sao ngươi phải nghĩ nhiều như vậy, ngươi nghĩ nhiều có tác dụng sao? Mấy người này căn bản không liên quan gì đến ngươi. Mấy chuyện này cũng căn bản không liên quan gì đến ngươi. Chuyện kiếp trước đã qua rồi, rất nhiều chuyện xảy ra biến hoá, kết cục cũng không nhất định giống như ngươi nghĩ, nếu đã như vậy, sao ngươi phải tự mang việc vào người? Vốn chẳng có chuyện gì cả mà tự ngươi kiếm chuyện thêm mệt mình. Ngươi dùng những chuyện không xảy ra tự hành hạ bản thân mình, có ý nghĩa gì chứ? Ngược lại không bằng vui vẻ còn hơn, đợi đến khi ngươi thật sự bình tĩnh lại ngươi sẽ phát hiện, có rất nhiều điều không giống, có thể vốn không có cái gì gọi là kiếp trước, tất cả cái đó đều là một giấc mộng nam kha thôi. Mà hiện tại, ngươi có thể sống rất tốt. Ngươi có gia thế, người thân săn sóc, còn có bạn bè đáng giá để kết bạn, à, cái này chính là nói ta. Bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ, tất cả những cái này không phải đều rất tốt sao?”

Thôi Mẫn bị A Cẩn chọc cười, cuối cùng nàng ấy cũng tìm thấy lý do vì sao mình thích kết bạn với Quận chúa, Quận chúa thực sự là một niềm vui! Hơn nữa, hình như lời nàng nói rất có lý.

Nghĩ như vậy, nàng ấy lại lần nữa nhếch khoé miệng: “Thế tất cả cái đó… Đều phiền Quận chúa rồi.”

A Cẩn vội vã xua tay: “Không phiền, không phiền, chỉ cần ngươi đừng tiếp xúc riêng với Thời Hàn ca ca là được rồi, ta không hề cảm thấy phiền, cho dù sau này có chuyện lớn mà tỷ đệ ngươi không giải quyết được, cũng có thể đến tìm ta, có thể giúp ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức, không thể giúp thì không có cách nào cả.”

A Cẩn xua tay vô cùng phóng khoáng, Thôi Mẫn nhìn càng cười tươi.

“Chuyện gì Quận chúa cũng có thể giúp đỡ sao?”

A Cẩn nghiêm túc nhìn Thôi Mẫn, nói: “Ngươi không nghe thấy sao? Ta còn nói, không thể giúp, Thì! Không! Có! Cách! Nào! thế nên ngươi cân nhắc muốn nhờ giúp chuyện gì thì tốt hơn. Nhưng mấy cái mà tính toán với ca ca của ta nè, Phó Thời Hàn nè, mấy cái này, ngươi có thể đến tìm ta. Hoan nghênh, hoan nghênh.”

A Cẩn cười híp mắt, khiến cho Thôi Mẫn bật cười ra tiếng, tính tình trẻ con như vậy, lại kèm theo chút tính toán nhỏ, thật sự vô cùng đáng yêu.

Chẳng trách con rắn độc có trái tim đen tối băng giá như Phó Thời Hàn có thể thích nàng ấy, còn thay đổi trở lên vô cùng dịu dàng, hoá ra, tất cả đều có vận số. Phó Thời Hàn không cảm nhận được tình thân, muội muội mất từ sớm, nhưng Gia Hoà Quận chúa xuất hiện, nàng ấy thay thế hình ảnh người muội muội đã bị sát hại chết trong lòng của Phó Thời Hàn, hơn thế nữa còn còn phát triển đến mức này, ai thích ai, chắc cái này đã được viết trong sổ nhân duyên của nguyệt lão rồi. Kiếp trước Gia Hoà Quận chúa chết yểu, Phó Thời Hàn mới biến thành như vậy, nhưng kiếp này, kiếp này Gia Hoà Quận chúa sống tốt, thế thì, Phó Thời Hàn sẽ giống như người bình thường đúng không?

Nhận thức như vậy, thật sự rất tốt.

Thôi Mẫn cảm thấy, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến hiện tại có thể ổn định như vậy, thật sự ổn định. Vui quá!

“A Cẩn, A Cẩn, muội xem ai đến này.” Oánh Nguyệt oang oang.

A Cẩn nằm bò trên bàn, lẩm bẩm: “Tỷ tỷ của ta thật là ngốc, chẳng phải tỷ ấy đi đón Thi Lam sao? Hỏi như vậy, sao ta lại không biết là ai chứ?”

“Muội nói ai ngốc chứ. Muội mới là đồ ngốc! Nhị bá mẫu, người nhìn A Cẩn đi! Rất thích bắt nạt người tỷ tỷ là con đây.”

A Cẩn sửng sốt, lập tức bật cười như không có chuyện gì, Nhị Vương phi cũng đến.

Nàng lặng lẽ liếc Thôi Mẫn một cái, Thôi Mẫn dường như cũng có chút nghi hoặc, A Cẩn nhỏ giọng: “Không sao. Con người của bà ấy rất tốt! Trung thực thẳng thắn giống như ta!”

Thôi Mẫn: “Hả?”


Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full