DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4248 "100 THIÊN TÀI PHẢI CÓ 99 NGƯỜI CHẾT?

Ngẩng đầu nhìn lên, một cỗ khí tức hùng vĩ ập vào mặt!

Rung động lòng người!

Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng của quảng trường Thiên Giai xuất hiện hơn trăm màn hình thủy tinh cực lớn, trên đó chiếu ra hình ảnh phía trên Thiên Giai!

Bất kể phía trên xảy ra chuyện gì, chi tiết gì!

Đều có thể hiện ra trên những màn hình thủy tinh này!

"Đây chính là thang trời! Có lẽ vị diện, thế giới của các người đã từng thấy qua thang trời tương tự!"

"Nhưng, lão phu có thể nói cho các người biết, đó là tổ tiên các người học từ đảo Thiên Giai rồi mang về!"

"Hôm nay thứ các người nhìn thấy mới là thang trời chân chính! Không nói nhảm nữa, lão phu nói quy tắc tiếp theo!"

Âm thanh không ngừng vang lên.

Chưa thấy người, chỉ nghe tiếng: "Thang trời tổng cộng mười vạn bậc! Lão phu nói xong thì các người có thể lên thang trời!"

"Quy tắc chỉ có một, trong hơn một ngàn vạn tu võ giả các người, chỉ có mười vạn người leo hết thang trời nhanh nhất mới có thể ở lại đảo Thiên Giai!"

"10 người đầu, có thể chọn một kiện Đạo Binh!"

"100 người đầu, có thể tự do chọn gia nhập một tông môn trong 72 đảo Thiên Giai!"

"Còn về việc leo thang trời như thế nào, dùng thủ đoạn gì, thì phải dựa vào bản thân các người!"

"Không hạn chế bất cứ điều gì!"

Lời vừa dứt.

Quảng trường Thiên Giai sôi sục, đôi mắt của tất cả mọi người đỏ bừng!

Một khi bước lên thang trời, tất sẽ là một trận ác chiến!

Hơn một ngàn vạn tu võ giả, chỉ có mười vạn người cuối cùng có thể ở lại đảo Thiên Giai!

Xác suất một phần trăm! Cũng có nghĩa là trong 100 tu võ giả, 99 người sẽ phải nằm xuống trên thang trời!

Mọi người cuối cùng cũng biết, vì sao thang trời lại màu máu!

Đây hoàn toàn là do máu tươi của những người tham gia các kỳ trước nhuộm đỏ!

Không hạn chế bất cứ điều gì, mới là đáng sợ nhất!

"Đệt..."

Diệp Bắc Minh hơi há miệng, khóe mắt không ngừng co giật: "Tiểu tháp, cần phải tàn nhẫn vậy sao?"

"Hơn một ngàn vạn tu võ giả này, đều là thiên tài đỉnh cao của các vị diện!"

"100 thiên tài phải có 99 người chết?"

"Cũng quá tàn nhẫn rồi, những người trên đảo Thiên Giai điên rồi à?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nhẹ một tiếng: "Nhóc con, cái này cậu không hiểu rồi!"

"Bản tháp cảm thấy, những người của đảo Thiên Giai kia rất thông minh!"

"Ý gì?" Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Thế giới Bản Nguyên có mấy ngàn đại lục, dưới mỗi đại lục đều có tiểu vị diện!"

"Ai biết vị diện nào sẽ xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, khiến cả thế giới Bản Nguyên phải xáo trộn chứ?"

"Thang trời này của đảo Thiên Giai, vừa cho thiên tài của mỗi vị diện cơ hội tiến lên đảo Thiên Giai!"

"Tranh đấu trên thang trời còn có thể khiến những thiên tài đó chết đi 99%, chỉ còn lại 1% tức mười vạn người ở lại đảo Thiên Giai, trở thành đệ tử của đảo Thiên Giai!"

"Như vậy, vị diện cấp thấp căn bản không có thiên tài tuyệt đối!"


"Không đe dọa được sự thống trị của đảo Thiên Giai, đảo Thiên Giai chẳng phải ngủ ngon rồi sao?"

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full